Cập nhật vào lúc Đêm
ngày 21 rạng sáng ngày 22 tháng 12 năm 2009 ( ngày này chính là kỉ niệm 3
năm, 100 ngày, 13 giờ, 42 phúc…..trái tim tôi đã thổn thức vì người ấy )
Trên đời này….có 1 thứ tình cảm đau
đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất….thứ tình cảm mà 1 đứa như tôi – lúc nào cũng
có wan niệm “ cái zì ko thuộc về mình thì có cố gắn mấy thì vẫn vĩnh viễn ko
thuộc về mình” – không bao giờ đủ kiên nhẫn đễ theo đuổi….đó là tình yêu đơn
phương….
Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu
chẳng được đáp trả….cho đi mà người ta chẳng buồn nhận….Chẳng biết làm gì hết
chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa… bởi biết
rằng mình…không thể bước vào cuộc sống đó…Có lúc lại tự lừ dối mình .. tự cho
mình những ảo tưởng và hy vọng… rằng người ta thix mình… để rồi sụp đổ và thất
vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá…. Có khi còn chẳng biết đến tình cảm của
mình….Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn… 1 câu hỏi wan tâm… 1 vài cử chỉ biểu hiện…
mình cũng biết đó là cái phao để bấu víu vào khi chìm vào trong biển tuyệt
vọng…. để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chĩ là ngộ nhận… cái phao đó xẹp đi và
chính nó nhấn chìm mình xuống…
Có những lúc muốn wen 1 người
khác…. Muốn yêu 1 người khác… nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi .. cứ hy
vọng rằng 1 ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình… cứ chờ hoài…
đợi hòai mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra…
Có khi trong lòng lại dẫy lên
sự ghen tuông … khi thấy người ta quan tâm tới người khác .. nhắc nhiều tới
người khác … trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng
còn cơ hội…
Rồi lại những lúc xót xa khi thấy
người ta đau đớn vì người khác … căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn
thương….
..Rồi khi lòng tự nhủ phải wên người
ta đi… phải chôn vùi đi…nhưng làm ko được.. từ trước đến nay có bao giờ com tim
nghe lời lí trí đâu… cứ luyến tiếc mãi điều zì mà chính mình cũng chẳng xác
định rõ .. Cứ mỗi ngày những cảm xúc…những hy vọng…những yêu thương … cứ giằng
xé, giằng xé và xé nát con tim ….Nói 1 cách khác… yêu đơn phương là 1 cuộc
chiến với chính bản thân mình… 1 cuộc chiến mà ko có người thắng ko có
ngưới thua…chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn…
Nhưng cũng thật vĩ đại.. vì người ta
có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó… Biết là đớn đau nhưng vẫn
cứ xông vào .. Cứ cho đi .. có khi mỗi ngày lại nhiều hơn … dẫu biết sẽ chẳng
được đáp trả…
Dù rằng đã biết trong trái tim người ta chỉ xem tôi là bạn
Dù rằng người ta đang vui với ai
trong niềm hạnh phúc
Thôi thì một mình nuốt đắng, thôi
thì một mình dấu kín
Biển sẽ trở thành bức tường ngăn
cách anh và em, bầu trời xanh chỉ còn là nỗi nhớ. Cuộc đời này anh nguyện tồn
tại chỉ vì em và anh không bao giờ muốn biết mất em đau khổ như thế nào.
Đau khổ là vị ngọt của hạnh phúc !!!